VN88 VN88

Lần đầu tiên làm tình với đàn ông

Hi các em thầy tên Khoa phụ trách dạy các em môn tiếng Anh, hôm nay là buổi học đầu tiên thầy muốn tâm sự cùng các em để giao lưu tình cảm. Khi chúng tôi tự giới thiệu xong về bản thân mình là tới phiên thầy giới thiệu về mình. Năm nay thầy đã 40 tuổi, còn nhớ cách đây khỏng hai0 năm gì đó lúc thầy là sinh viên khoa Anh trường Sư Phạm. Cũng bị bắt cóc như mấy em. Con Lan tò mò hỏi ủa thầy thầy là nam mà họ bắt để làm gì vậy. À em hỏi hay đấy lúc ấy là thời gian đầu thành lập đảo “Thiên Đường” họ bắt rất nhiều nam và nữ, như giờ em cũng thấy đấy ở đây cũng có nam mà. Do thầy thời trai trẻ có tập tạ nên tướng tá rất phát triển họ bắt thầy về huấn luyện để làm”thực tập viên” tức là người huấn luyện cho các em kỹ thuật đụ cả về lý thuyết lẫn thực hành. Đó là một hòn đảo khác cũng ở đâu đó gần đây. Các em biết không thầy khá hên đấy thời gian đầu thành lập họ cần tuyển một giáo viên giỏi để dạy các cô gái tiếng Anh và thầy thì là sinh viên khoa Anh, lại là người Hoa nữa. Do đó biết được cùng lúc ba ngoại ngữ nên họ đã huấn luyện làm giáo viên, giờ đây thì thầy thông thạo Anh, Pháp, Hoa, Việt, Nhật, Tây Ban Nha dấy. Các em biết không “những thực tập viên” khác cùng bị bắt chung với thầy giờ này có lẽ đã đầu thai hết rồi. Diễm liền hỏi sao vậy ? À là vì sau khóa học các học viên nam cũng có thi như các em, ai là những người đụ dai nhất khoẻ và biết thi triển nhiều loại kỹ thuật khác nhau sẽ được đưa qua đây làm “những thực tập viên” như những cậu nam ban nãy các em thấy đấy. Đến khi nào họ sức cùng lực kiệt không còn khả năng, nói là như vậy chứ mới chỉ yếu đi tí không đạt yêu cầu là họ cho người khác làm ngy và mình thì bị đẩy xuống làm cu li phục dịch ở 3 hòn đảo gần đâu đây. Một là đảo “Thiên Đường”, hai là nơi đây, 3 là nơi thầy vưa nói. Khi đã yếu đi nữa thì họ sẽ quăng mình làm mồi cho cá mập. Tôi liền hỏi sao mọi người không phản kháng. Kháng có được đâu mà kháng. ở đây có một đạo quân rất ít khi xuất hiện nhưng đó lại là đội quân được huấn luyện đặt biệt và vũ trang tối tân công lại ở đây không có một chiếc bè nữa nói chi mà thuyền thì chốn bằng cách gì hả em? Mỗi tháng có một tàu lớn cập bến đưa thức ăn nước uống và đồ dùng tới thì khi ấy chính là lúc bọn lính gác ra nhiều nhất. Theo như thầy được biết thì bọn lính này còn khổ hơn những người khác ở đây nữa. Họ bị ép uống một chất độc gì đó mà cứ định kỳ hàng tháng thì lại phải uống một lần uống chễ một tí là chết liền. Trong hai0 năm qua chưa một ai là thành công thoát ra khỏi đây cả.
Khi câu chuyện thầy giáo khoa vừa ngừng là lúc chúng tôi buồn hết sức, vì biết rồi đây chúng tôi sẽ chết vì ít có ai là sống sót ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Mà lại không một ai mang ý định tự sát cả do ở dây chúng tôi được đối sử đàng hoàng không bị đánh đập không bị cững ép cũng như bỏ đói và được đi lại tự do. Thấy chúng tôi buồn rầu thầy hỏi ? Các em có muốn nghe tiếp nữa không đây là chuyện vui chứ không phải chuyện buồn đâu. Chúng tôi đã gật đầu đồng ý. Chất giọng nam trầm và ấm áp của thầy khi kể chuyện nghe thật cảm động làm sao ấy, nó có sức lôi cuốn cả 5 đứa chúng tôi lắng nghe tỉ mỉ câu chuyện của thầy Khoa.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.