VN88 VN88

Ảnh nóng bỏng buổi nắng chiều

21 tuổi, trong trắng,hồn nhiên, cô đã phải oằn lưng gánh nổi lo cơm áo. Bây giờ cô là đầu tàu, là chủ nhân và là con nợ. Ngày nào cũng có người đến đòi nợ, riết thành quen. Mỗi khi thấy bóng họ là cô dặn nhỏ em:
– Nói giùm chị hai, để từ từ chị đi làm rồi trả?
Đi làm? Ở đâu?

Anh nong bong buoi nang chieu hinh 1

Cái vốn sinh ngữ hồi học phổ thông cộng với và lớp ban đêm chỉ đủ cho cô một chân bán hàng ở những tiệm nhỏ, thế thì đống lương không thể đủ.Phải chi có một ông bụt hiện ra và bảo: “Con muốn ước điều gì?”.
Điều gì ư? Xin cho cô một công việc đủ để trang trải hết nợ nần, thế thôi. Với cái quán nhỏ này cô có thể xoay sở cho bữa cơm đạm bạc qua ngày.

Có lẽ ông trời nghe tiếng kêu cầu của cô nên cho “O?g bụt” hiện ra thật. “O?g bụt” đó là một người Hoa rành tiếng Việt, khoảng 45 tuổi. Lần đầu tiên ông dừng chiếc Dream mới toanh trước quán của cô làm cô ngạc nhiên khôn xiết, ông ta hỏi thăm cô có biết quanh đây có ai tên LyLy không? Cả cáixóm nhỏ này làm gì mà có tên đó.
– Thưa ông, không có ạ?
– Tiếc thật, tôi có người bạn nhắn tìm nhưng không rõ địa chỉ.
O?g ta vào quán gọi chai nước ngọt và gói ?555?. Hiền mừng rơn vì ít khi mà có người khách như vậy. O?g ta nhìn cô cân nhắc rồi hỏi:
– Cô biết tiếng Hoa không?
– Dạ không?
– Thế tiếng Anh?
– Dạ, có biết chút chút.
– Tiếc quá, bạn tôi mới mở công ty, nó bảo kiếm giùm cô LyLy sang làm thư ký.
– Bây giờ việc làm rất khó khăn ?
Hiền nói nhát gừng, ông khách cười nhạt:
– Thời nào chẳng khó, nhưng có đồng tiền là xuôi chèo mát mái hết, cô có đồng ý vậy không?
– Vâng?vâng?
Nhìn qua cái quán của cô, ông ta chép miệng:
– Buôn bán thế này làm sao sống được hả cô? À, cô tên gì? Tôi tên Hoong Lee.
– Nghĩa là ông tên Hồng, họ Lý? Tôi tên Hiền, Nguyễn thị Thu Hiền. Nếu có dịp mời ông ghé uống nước nữa nhé.
Lần đầu, câu chuyện chỉ có thế. Nhưng càng về sau giữa Hiền và ông ta có một sự đồng cảm vô tình gắn chặt, Hiền luôn đoán trúng ý ông ta khiến ông cười vui vẻ:
– Cô Hiền giỏi ghê, nếu tôi là giám đốc chắc sẽ chọn cô làm thư ký. Cô vừa thông minh lại ? duyên dáng nữa.
Chưa đầy 1 tuần sau, 2 người đã như những người bạn tâm đắc. Và rồi ngày về của Hoong Lee cũng đến, ông ta ngỏ ý Hiền đi du lịch một chuyến sang thăm đất HongKong, Hiền lắc đầu:
– Nhiều tiền lắm,không đi được đâu.
– Cô đừng ngại, trong đoàn chúng tôi có một người bận việc phải ở lại thêm một thời gian, nếu cô bằng lòng tôi sẽ làm các thủ tục cần thiết.
– Nhưng?cái quán này và gia đình tôi?.
– Ồ chuyện nhỏ, tôi sẽ giúp cô một ít tiền, coi như quà tặng của 1 người bạn vậy mà? Cô đi cho vui nhé? Biết đâu cô sẽ tìm được việc làm bên ấy?
Nói xong ông ta móc ra tờ 100 đôla đưa cho Hiền, cô tròn mắt:
– Cho tôi ư?
– Có bao nhiêu đâu, cầm cho tôi vui.Mai tôi trở lại, cô cứ hỏi ý kiến gia đình nhé?
Dĩ nhiên trong nhà còn có ai nữa mà phản đối. Hiền chỉ cần căn dặn cô em gái vài việc cần thiết và đưa cho nó số tiền kia để chi tiêu, cô sẽ đi trong nửa tháng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.