VN88 VN88

Cô Thuận – Truyện người lớn 18+

Sau khi làm xong tôi tìm một số củi vào đốt lò sưởi. Chúng tôi ngồi ấm áp trước lò sưởi, ngọn lửa bắt đầu reo tí tách. Tôi chợt hỏi nhà cô có rượu vang không? cô trả lời có và nhiều nữa, tôi ngạc nhiên, nhưng cô nói ngày xưa thầy Tính thích rượu vang nên còn lại.
Chúng tôi uống rượu vang và nghe nhạc Tịnh công Sơn.
“Nơi em về ngày vui không em?
Nơi em vê ngày xanh không em? . . .

Từ lúc đưa em về!
Là biết xa ngàn trùng. . .

Tôi chợt cầm tay cô Thuận. Tôi nghe không phản ứng. Tôi bóp nhẹ, cô để nguyên. Tôi kéo cô lại gần. Cô run lên:
“Đừng. . . . . Bình…. . . . . đừng em! ”
Tôi đứng dậy xin lỗi cáo từ ra về không quên nói vì thấy cô đẹp. Cô Thuận ngồi yên nhìn theo không nói năng.

Bẵng đi thời gian chợt nghe cô Thuận gọi:
“Bình hả! Lại đây tôi nhờ tí nha! ”

Tôi hớn hở lại nhà. Cô muốn di chuyển cái tủ. Mùa xuân ở ngoài chim chóc líu lo, cô khoe là có trồng nhiều hoa ra ngoài xem. Cô có vẻ diện hơn và vui lần trước.

Vài tuần sau tôi lại nhận được tin thầy giáo Tính mất. Tôi đến tiễn thầy ra nghiã trang. Không có nhiều người. Tôi thấy khuôn mặt cô lạnh lẽo.

Rồi cô Thuận lại gọi tôi qua. Lần nầy cô bán nhà dọn ra một căn hộ nhỏ. Sau khi hoàn tất việc dọn nhà cô nói: Không con nhờ tôi quét lá và xúc tuyết nữa rồi, vì căn hộ nầy thuê có người làm của khu nhà nầy. Có một điều là cô tránh xưng cô và gọi tôi bằng tên. Trong căn nhà nhỏ tôi thấy mình không đủ thời gian chờ lâu hơn nữa, nên tôi lại gần cô Thuận nắm tay giật mạnh, cô ngã chúi vào tôi. Tôi nói thật nhanh:
“Không quét la, xúc tuyết, chỉ muốn hôn thôi! ”

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.