VN88 VN88

Cuộc sống trụy lạc – truyện 16

Trong suốt cuộc đời, Hạnh chưa bao giờ thấy đau đớn nhục nhã như ngày hôm nay. Càng nghĩ nàng càng uất ức căm hận. Phúc lấy được nàng như chuột sa hũ nếp, vậy mà không biết thân biết phận. Đúng là phường vô ơn bạc nghĩa mà! Còn má nàng nữa. Đường đường là một mệnh phụ bệ vệ lại đi vụng trộm với chàng rể chỉ đáng tuổi con mình. Thiệt là đồ gái già không nên nết, đồ dâm phụ lăng loàn. Chèn ơi, nếu chuyện này đổ bể ra ngoài thì làm sao Hạnh lẫn ba nàng dám chường mặt ra ngoài đường gặp thiên hạ! Nhưng chuyện chồng nàng tư thông với má nàng không phải là chuyện làm Hạnh khổ sở nhứt. Trong lối suy nghĩ rất phóng khoáng về tình dục của nàng, đây không phải là chuyện không thể nào xẩy ra. Cái làm Hạnh tổn thương xúc phạm hơn cả là lối làm tình đầy hăng say hứng thú của Phúc. Hạnh không thể nào xóa trong đầu óc nét mặt đam mê, lối nắc vũ bão nhiệt thành và tiếng gầm gừ đầy thỏa mãn của Phúc khi leo tới đỉnh. Từ lúc lấy mình, có bao giờ nó chịu làm tình như thế đâu?, Hạnh đau đớn nghĩ thầm.

Nhìn lên gương trong quán, Hạnh cảm thấy hài lòng với bóng hình phản chiếu, và dù đang tức giận, vẫn phải nhếch mép mỉm cười. Thực vậy, Hạnh bây giờ còn đẹp và hấp dẫn hơn khi đi học: da trắng hồng, tóc đen tuyền, mắt to tròn, mũi cao thẳng, môi đỏ thắm, ngực căng phồng. Nàng lẩm bẩm: “Mình phải trả thù, phải trả thù, ..”. Trong khi suy tư không biết trả thù như thế nào, Hạnh chợt nghe tiếng người quen:
– Chào chị Hạnh. Anh Phúc đâu mà chị uống một mình?
– Hallo anh Long. Anh Phúc mắc chút công chuyện. Còn anh sao ở quán giờ này?
– Tuần này tui làm ca tối. Tính uống chút cà phê cho tỉnh người trước khi đi làm. Tui noiù chuyện với chị được chứ?
– Chèn ơi, anh Long làm như tụi mình là người lạ không bằng. Anh cứ tự nhiên.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.