VN88 VN88

Đứa con ngoan ngoãn – Truyện 18

Đến lượt tôi phải bối rối; câu chuyện đang đi vào một khúc quanh đầy bí mật mà cũng đầy thú vị cho tôi. À thì ra tôi đã quên là thằng em trai của mình đã không còn là một đứa con nít nữa rồi! Tôi lén nhìn nó, thiệt là thằng Hoàng không còn là thằng em chạy nhong nhong ngoài đường nữa mà đã là một thanh niên cường tráng.
Tôi cầm một miếng soài đưa vào miệng của nó. Không biết vô tình hay cố ý mà da tay tôi chạm vào môi nó. Tôi rùn mình rút vội tay ra làm rớt miếng soài xuống giường.

Xem Truyện 18 đứa con ngoan ngoãn

dua con ngoan ngoan - truyen 18 hinh 2

Nội dung dành cho người trên 18 tuổi

Hôm sau tôi lại đến bệnh viện để cho thằng Hoàng ăn chiều vì các bạn cũng biết đó, ở nước Việt nam chính người nhà phải nuôi bịnh nhân. Thằng Hoàng mừng rỡ vì dạo sau này hai chị em ít có dịp được gặp nhau. Hai chị em vui vẻ trò chuyện, tôi rất thích thú vì chúng tôi nói chuyện với nhau rất thoáng. Bên ngoài trời tối dần chúng tôi mải mê trò chuyện nên cũng không màn bật đèn lên. Tôi cười hỏi thằng Hoàng:
– Em bị bó bột tay như vậy bao lâu?
– Bác sĩ nói còn tùy, nhưng ít nhất cũng 1 tuần, 10 ngày.
– Như vậy cho chừa! ai biểu té xe làm chi bây giờ không có tay thì hết đường « rờ mó ».

Tôi định cười thêm để chọc nó nhưng tôi ngưng lại vì thấy gương mặt nó buồn bả, thật đáng thương. Thằng Hoàng nhìn mông lung ra ngoài khung cửa sổ, tự nhiên tôi thấy thương nó vô ngần…

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.