VN88 VN88

Nhớ mãi Hà Nội

– Ngủ tạm một đêm với mẹ cũng được mà – Mẹ tôi nói.

– Không – Tôi phụng phịu – Con ngủ ngoài xe với chú lái xe.

– Muỗi rừng to như con ruồi, sức cháu không chịu được đâu – Cô chủ nhà nói.

Bỗng một giọng nói cất lên. Bây giờ tôi mới để ý có một anh đang ngồi cạnh chiếc bàn ở góc nhà.

– Hay là thế này cô ạ – Anh ta quay sang phía mẹ tôi – Nếu cô không ngại thì cho em ngủ chung với cháu. Cháu thuê phòng riêng ở trên gác, mà mai cháu lại đi sớm.

– Đấy, sao mẹ không thuê phòng riêng cho con?

– Chỉ có một phòng thôi – Cô chủ thanh minh – Cũng là ngăn tạm phòng của chúng em ra ý mà. Nhưng, anh đã thuê cả phòng rồi, không lẽ…

– Chúng cháu là con trai cả mà, không sao đâu cô. Cháu không chia tiền thuê phòng đâu – Anh cười.

Thà ngủ với anh là con trai còn hơn, nếu đêm có sự cố thì anh ấy cũng dễ thông cảm. Vậy là tôi nhận lời.

Đoàn chúng tôi ăn cơm xong, anh đón tôi lên phòng. Căn phòng hơi chật, chỉ có 1 chiếc giường cá nhân kê sát bức vách ngăn bằng gỗ ép, một cái bàn nước nhỏ, nhưng lại có nhà vệ sinh riêng.

– Đi cả ngày chắc mệt hả? Em vào tắm trước đi rồi nghỉ.

Tôi mặc nguyên cả quần áo ngoài, vào đến nhà tắm tôi mới cởi ra để tắm. Làn nước mát làm tôi quên hết những mệt nhọc trên đường đi. Tắm xong, tôi lại mặc nguyên cả quần áo ngoài rồi mới bước ra. Anh tắt đèn sáng, chỉ để lại bóng đèn ngủ sáng dịu.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.