VN88 VN88

Nụ hôn của người con gái tôi yêu – truyện đụ nhau hay

Mặc tôi năn nỉ cỡ nào, nhưng cô Tú Quyên ranh mãnh trước mặt tôi vẫn kiên quyết trước sau như một. Túng thế, không dám nuốt lời, tôi đành ấm ức cởi dần bộ quần áo trên người xuống và ráng chạy cho lẹ cho hết 10 vòng sân. Tưởng là vậy, nhưng chu vi hộp đêm mấy chục mét vuông, chạy nhanh cách mấy cũng mất hơn 15 phút. Cũng may, là trong hộp đêm bấy giờ chỉ còn dăm ba người khách, đa số đã say, nhưng những số ngườI còn lại cũng như những người bồi bàn, hầu ruợu, biết chuyện đều nhìn tôi cười mủm mỉm. Ôi, quê làm sao ấy. Khi hoàn tất, tôi xấu hổ, vội vã mặc lại quần áo, và bước nhanh ra khỏi hộp đêm, bỏ mặc cô ca sĩ Tú Quyên ranh mãnh, đang đứng cười hì hì.

Ra ngoài rồi, tôi cố chạy nhanh về nhà, càng nghĩ càng ấm ức, tôi mất đi sự cảnh giác chung quanh. Ðang lúc qua con đường, tôi nghe thấy tiếng còi xe rú lên lanh lãnh làm tôi hết hồn. Dòm lại, thì thấy một chiếc xe phóng đến phùn phụt. NgườI chủ xe đạp thắng không kịp nên rú lên để cảnh giác tôi. Tôi bàng hoàng, tính né tránh, nhưng không hiểu sao, trong đầu tôi lại có một ý nghĩ khác, nếu xe đụng chết tôi, là tôi sẽ gặp lại Thanh Thảo, không còn vương vấn gì chuyện trên đời nữa. Nhắm mắt lại, tôi chờ chết.

Nhưng bỗng, một bàn tay mềm mại túm lấy áo tôi, giật ngược lại. Tôi mất tự chủ, ngã về phía sau. Chiếc xe kia phóng qua trước mặt tôi. Tôi không chết. Thất vọng, tôi quay lại xem coi ai là người cứu tôi. Người ấy là Tú Quyên. Nàng lo lắng nhìn tôi hỏi:
– Anh sao vậy? Ði đường sao không dòm đường? Nếu tôi không lo lắng đi theo anh thì anh đã xuống chầu diêm vương rồi đó!
Tôi tức tối nhìn Tú Quyên, nói như hét:
– Ai mượn cô cứu tôi, tại sao cô không để tôi chết đi. Cô là đồ phá hoại, nếu không phải vì cô thì tôi đã gặp Thảo, vợ tôi rồi. Ðồ phá đám, cút đi.
Tú Quyên tức tối đốp lại:
– Anh ăn nói với người cứu mạng anh như vậy sao? Ðúng là đồ bất lịch sự!
Tôi tức mình nhưng chẳng lẽ lại đứng đây cãi vã với cô thiếu nữ ma ranh này. Tôi lầm lì bỏ đi. Nhưng cánh tay tôi chợt bị ghì lại bởi Tú Quyên. Nàng kéo tôi vừa đi vừa nói:
– Anh không được đi, nếu muốn chết thì hãy theo tôi đến chỗ này đã!
Tôi muốn rút tay ra và bỏ đi, nhưng nghĩ lại như có gì không phải Tú Quyên, dù gì cô ta cũng đã cứu mình mà mình còn sỉ vả cô ta một trận. Tôi bước theo Tú Quyên. Chốc lát, chúng tôi đã tớI một bãi biển gần đó.
– Cô dẫn tôi đến đây làm chi?
– Suỵt….anh có nghe được không?
– Nghe gì?
– Những tiếng sóng biển, anh có thấy dễ chịu không, mỗi lần Quyên nghe được tiếng sóng biển, Quyên sẽ quên hết những ưu phiền trong cuộc sống…..Là lá la la la, anh ơi, có nghe chăng, Tú Quyên cất cao giọng hát, tiếc nuối làm chi, kỷ niệm buồn ngày ấy đã theo dòng sông ly biệt trôi xa xôi. Từng chiều em hát cho vơi đi nỗi buồn, anh ơi có hay chăng tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không lệ hốI tiếc.
Dòng sông xưa xót xa nỗi lòng của em, và tiếng hát đã làm vơi đi nỗi nhớ, em đá hát để xoa dịu nỗi đau trong từng đêm vắng, Tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không lệ hối tiếc. Lời xa xưa em hát với dòng sông, và giờ đây em hát giữa dòng đời. Dù dòng đời không êm ái như dòng sông. Anh Bàng, vui lên anh nhé, hãy sống cho thật vui vẻ nhe.
– Cảm ơn Quyên, Bàng xin lỗi đã trách móc Quyên hồi nãy.
– Thôi, quên hết chuyện cũ, nè, chúng ta đi mua bia uống đi.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.