VN88 VN88

Truyện 20+ Mới – Không Thể Biết Trước

Cái ngày đầu tiên kẻ ấy về nhà là cái ngày tôi ghét nhất. Tôi cứ nằm lì trong phòng không thèm ăn uống gì. Chỉ ăn vài ba cái bánh ngọt tôi thường để trong phòng và uống nước qua loa. Tôi chẳng màng đến việc gì đang xảy ra trong cái nhà này. Chán quá chẳng biết làm gì, tôi nằm lăn ra ngủ mãi từ sáng đến tối.

Nửa đêm thức giấc, bụng đói cồn cào, tôi mò xuống bếp kiếm cái gì lót dạ. Đi ngang qua phòng mẹ, tôi chợt nghe thấy có tiếng động. Vì tò mò, tôi đứng lại lắng nghe. Tiếng mẹ tôi vọng ra:
– Oái cái anh này! Giết người ta chết mất.

Tôi giật mình: “Coi chừng thằng cha này hại mẹ mình, phải theo dõi mới được”. Không hiểu tại sao mà mẹ tôi lại cười khúc khích “Ư ừ… anh ơi là anh… ứ ừ… chết mất người ta… ứ ừ…”. Tôi cứ thắc mắc không hiểu: “Sao kì vậy, chết mà lại cười à?”. Tôi lần tìm lỗ khóa nhìn vào… “Ối trời ơi!” gã kia đang vục đầu vào háng mẹ tôi làm gì đó không rõ? Cái lỗ khóa bé quá lại nằm ở vị trí không thích hợp nên chỉ thấy được cái đầu hì hà hì hục dưới háng mẹ. Còn mẹ thì hai tay vừa bóp vú vừa rên ư ử, mặt cứ dại hẳn đi không thể hiểu nổi… Cảnh tượng đó làm tim tôi đập thình thịch. Tôi không dám nhìn nữa, ngồi phệch xuống đất mà thở như người bị suyễn…

Sau một lúc trấn tĩnh, tôi lại tiếp tục nhìn. Lúc này, gã đàn ông kia đang nằm đè lên người mẹ tôi, gã dập dập liên tục cái mông trắng phếu vào háng mẹ. Lưng gã ướt đẫm mồ hôi nhưng trông gã không có vẻ gì là mệt cả. Mẹ nằm dang rộng hai chân ra, miệng cứ rên la vẻ vô cùng sung sướng:
– Ư ư… mạnh nữa đi… ư ư… đâm sâu vô đi… ư ư…! Sướng em… em sướng…!

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.