VN88 VN88

Truyện Người Lớn – Gái Trọ Nổi Loạn Phần 3

Khang táp vào hột le và bú. Bà Loan cười ngặt ngoẻo, cười dâm dật, cười cho thỏa cơn ghiền. Tay chàng tiếp tục móc. Bà ngưng cười, khóc dối nhỏng nhẻo với Khang nữa:
– Ối cái gì đó vậy? Em hổng biết đâu? Cho cặc vô đụ đi Không em bắt đền à ! Đụ em mới chịu à ?

Khang cầm cặc lên, đâm thẳng vào. Bà há họng, rướn mình lên. Khang ấn xuống, rút lên. Chàng làm cho đến khi con cặc ngập vào trong lồn bà, rồl đứng nắc như một người máy. Hai tay bà Loan đưa lên không trung như chụp muỗi, hai chân bà vòng tréo qua lưng Khang. Khang vừa nắc vừa nhìn bà diễn tả nỗi dâm dật, nỗi khoái lạc đang tràn ngập thân ngưừi bà. Bà nằm nhắm mắt la như ai thọc huyết:
– Trời ơi! Chúa ơi! Cứu con. Ai nó đang đè nó hiếp con kìa. ủa quên! Nó đụ con kìa! Sướng quá, ai muốn chửi con thì chửi. Con nghe. Nhưng đừng bắt con ngưng đụ. Khang ơl! Anh đụ em thiệt lâu sáng nay nghe. Nằm kiểu này đụ đã quá Khang ơi! Anh giết em luôn đi Khang?

Từ ngoài hồ sen đang cho cá ăn, nghe được tiếng la trong phòng, bác Hoành bước vào, gặp tôi đang “quay phim” ở lỗ khóa, bác bình thản như chẳng có gì xảy ra. Có lẽ bác quen với những cảnh như thế này quá rồi. Bác còn vói tay lên tủ lấy hai cuốn sách dày cho tôi lót đít ngồi đ(~ mỏi, rồi rót ly rượu cầm ra lại hồ sen. Tôi bỏ lỗ khóa, chạy ra nói chuyện với bác:
– Bác biết họ đang làm tình trong đó hả?
– Biết chớ. Sáng nào cũng vậy: Không bác thì Khang, phải đụ bà một cái trước khi bà ra huyện “làm việc “. Có Khang bác đỡ mệt. Ăn hoài một món cũng ớn quá cháu biết không?
– Bác muốn đổi món không?
– Muốn cũng không có. Hồi chưa bị giam lỏng ở đây bác chỉ cần đi rảo trong xóm một lát là có của lạ để xơi bây giờ… Tính bác lại lãng mạn. Con nhà lính mà tính nhà quan. Như bác nói với Lựu rồi, là bác mê chất tình hơn xác thịt. Nghĩa là làm tình với người mình yêu, mình thích vẫn khoái hơn.
– Bác không yêu bả Loan à?
– Chưa bao giờ, hay đúng hơn, không dám nghĩ tới vì bà là vợ quan huyện. Rồi bỗng một hôm, bà sai về đây sửa soạn phòng ngủ cho bà. Thếlà bà bắt sống, cho tới hôm nay. Bây giờ còn ngủ với bà là đóng hụi chết, giả vờ sướng. Cháu thấy có lạ không? Đẹp nhưbà Loan ai mà không ao ước. Lại được ăn ở sung sướng. Vậy mà bác vẫn mơ một mái nhà tranh, một người tình nhà quê, như Sen, như…
– Như ai nữa mà bác không nói?
Thay vì trả lời, bác nói một câu bâng quơ xa gần:
– Bữa cơm ăn nhà cháu tuần rồi ngon quá. Canh rau nấu tép. Gà xào sả ớt. Rau sống thịt luộc chấm mắm cá trèn. Đơn sơ mà bác làm tới sáu chén cơm. Không phải món ăn không thôi, mà còn nhờ cái không khí nhà quê, nghèo nàn, giản dị quanh đó. Ngồi ăn nhìn ngoài sân thấy bầy gà dẫn nhau tìm thóc. Tai nghe chim sẻ kêu ngoài chái hiên. Đũa tre, chén đất… Mỗi thứ một chút, làm bữa cơm ngon,
hấp dẫn gấp mấy lần những tô yến, những tiềm gà ác hầm thuốc bắc ở đây. Ăn cơm nghèo, lại được nghe thím Hạnh nói giọng mộc mạc:
– Nấu quấy quá ba thứ tầm khào. Ăn đỡ nhen anh ! Gà nhà, rau thì ngoài vườn, tép tụi nó xúc ngoài đìa. Mong anh với cô Sen đừng chê. Bị không biết trước
nên chẳng chuẩn bị…

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.