VN88 VN88

Gái quê còn trinh – Truyện 18

Bà trung niên cười to . Tiếng cười như rắt vào xương sống Tiến những bột ớt cay gắt. Tiến rùng mình định quay đi, nhưng lại thấy từ dưới mương cái người đàn bàn rách rưới lơ lững trên mặt nước.
“Trời ơi! ma!”

Tiến la hoảng vùng bỏ chạy, nhưng hai chân Tiến quều quào trên mặt đất, té chúi nhũi xuống cỏ, nhưng tay chân vẫn không ngừng quào bới để tìm lối thoát. Chưa kịp đứng dậy, Tiến ngước đầu lên đã thấy cái bóng trắng rách rưới đứng trước mặt. Giờ đây Tiến mới có dịp trông thấy khuôn mặt của bà ta gớm ghiết, xanh lè, hai mắt trắng dã, tóc tai lù xù, xõa dài xuống tận đất, khi bà cười bốn cái răng nanh dữ tợn như chờ được hút lấy máu Tiến.

Tiến tung mình bỏ chạy, đất vít tung lên lưng dưới chân Tiến, nhưng tiếng lịch bịch của bước vẫn vọng lại đàng sau lưng Tiến, khi Tiến cố tình ngoáy lại thì dường như tiếng hồng hộc thở của mụ ở cạnh bên. Cái lưỡi của bà ấy thì dài ngoằn đưa ra gần như sắp đụng lấy gáy của Tiến.

Tiến chạy. Chạy băng vườn, băng đất. Đến khi vấp ngã trước chân một người, gượng đứng dậy định chạy tiếp nhưng người ấy đã đưa tay cản.
– A-di đà phật. Con chạy đi đâu!

Tiếng hớt hãi không còn hơi để trả lời, cố ngoái đầu lại xem con ma đó có đến gần, nhưng nó hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông trước mặt Tiến chỉ tay ra sau lưng Tiến, nói:
– A di đà phật. Xin hãy trở về nơi ấy . Ngày mai ta sẽ siêu độ vong hồn.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.