VN88 VN88

Kỹ nữ ngày ấy – Truyện 18

Nàng chủ quán nước nghe Nguyệt Thư nói thế thì im bặt, không dám hỏi nữa, y lời mà làm. Chừng thời gian một bữa cơm thì Nguyệt thư đã tắm xong. Nàng bước trở ra ngoài, trên người mặc bộ áo vải mộc mạc của nàng chủ quán đem cho. Tuy không đẹp bằng bộ đồ lụa sặc sỡ của nàng nhưng vẫn còn hơn khoác ái áo hôi hám của lũ cướp rừng. Nàng uống mấy hớp trà rồi lấy trong chiếc bọc trên lưng ngựa ra một đĩnh bạc ném lên bàn nói ngắn gọn:”Tiền trà đấy!” Rồi phi ngựa đi một mạch, kéo theo hai gã sơn tặc lết theo sau trông thật hoạt kê.

Nàng cưỡi ngựa thẳng đường mà đi đến xế chiều thì đã vào đến địa phận La Sơn thôn. Liền tím một quán trọ ghé vào nghỉ chân. Nàng thuê độc một phòng. Thả hai tên sơn tặc vào ấy rồi một mình ra ngoài mua sắm. Nàng mua một bộ trang phục thật đẹp, nhiều màu sắc, cả phấn son trang điểm là những thứ mà nàng đã bị bọn sơn tặc lột phá trong rừng. Nhìn nàng sau khi thay bộ cánh mới đã trở lại dáng vẻ một tiểu thư đài các khi nào. Kế đến nàng ghé vào hiệu rèn, đưa cho gã thợ một bản vẽ không rõ viết gì bên trong, căn dặn gã cứ theo những gì trong ấy mà làm. Sáng mai sẽ đến lấy hàng rồi quay về quán trọ. Nàng gọi một bữa thịnh soạn cho mình còn hai gã sơn tặc thì bảo tiểu nhị đem cho hai thúng cơm thừa. Hai gã ức đến nghẹn cổ nhưng cũng phải cố nuốt xuống mà ăn vì “có còn hơn không”. Giữ được cái mạng ngày nào hay ngày ấy.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.