VN88 VN88

Nghĩa địa tình dục – truyên 18

Ngọn đèn từ từ cháy nhỏ lại vì cạn dầu. Bóng tối lan ra khắp phòng rồi ụp xuống thực nhanh khi ngọn đèn lóe lên lần sau cùng và tắt ngủm. Lan nằm xuống cạnh đứa con gái lớn đã hơn một lần nàng lùa nó vào tay đàn ông vì miếng cơm trong cuộc sống khó khăn này. Nàng im lặng đợi con bé trả lời.
– Mẹ cũng biết con thích chú Hưng rồi phải không?
– Ừ.
– Con cũng biết đêm đầu tiên chú ấy ngủ ở nhà mình. Con mò lên mẹ vẫn còn thức phải không?
– Ừ.
– Trong đêm đó con cũng chẳng làm gì quá đáng phải không mẹ.
– Con có nói cho chú ấy biết là mẹ biết chuyện đó không?
– Dạ không đâu. Ai mà nói kỳ vậy.
– Phải đó, không được nói ra những chuyện như thế nghe không. Đàn ông họ hứng lên thì cái gì cũng dám làm.
– Nhưng lại rất sợ nói ra miệng đó, con biết không?
– Dạ biết.
– Hôm con đi làm người mẫu ngoài biển, chú Hưng có làm gì con không?
– Cũng chẳng có gì.
– Cũng chẳng có gì là làm sao?
– Chỉ là khi cô Jean muốn con cởi hàng nút áo trước ngực ra cho cô ấy vẽ, chú Hưng có xoa nhẹ lên ngực con một cái thôi.
– Chú ấy dám làm như thế trước mặt cô Jean sao?
– Không có đâu. Lúc ấy chú ấy đứng xoay lưng về phía cô Jean, che khuất tầm mắt cô ấy mà.
– Rồi sau đó, chú ấy có nhắc với con chuyện đó nữa hay không?
– Dạ không. Nhưng con biết một chuyện nữa của chú ấy.
– Chuyện gì?
– Lúc cô Jean ngồi vẽ hình con. Chú Hưng vô khoang thuyền ngồi bên cạnh cô Tuyết, sau lưng cô Jean. Cô Tuyết còn khóc và sau đó ôm lấy đùi chú Hưng. Chú ấy đã luồn tay vô ngực cô Tuyết thực lâu, tưởng không ai thấy. Nhưng có biết đâu ánh nắng chiếu ngược từ sau lưng con vô khoang thuyền nên con nhìn thấy hết trơn. Còn chú ấy nhìn ra bị ngược chiều nắng nên không biết con thấy hết trơn
từ đầu tới cuối.
– Cô Tuyết là ai? .
– Thì cô chủ ghe ấy mà.
– À con nhỏ chồng vừa chết chìm đó phải không?
– Dạ.
– Hèn gì.
– Má nói cái gì cơ?
– Tao nghĩ cũng vì con nhỏ này mà chú Hưng không tới đây nữa.
– Tại sao vậy má?
– Tao biết con nhỏ đó đỉ ngựa lắm. Nó thấy chú Hưng có nhiều tiền nên tính chuyện đào mỏ chứ gì. Hèn chi chú ấy không tới đây nữa.
– Con nghĩ không lý chồng cô ấy vừa chết mà dám sao.
– Thì mày không nhìn thấy lúc trên thuyền ngoài biển đó rồi à?
– Đành rằng là như vậy. Nhưng lúc đó cô Tuyết chưa biết chồng cô ta chết. Chứ mấy bữa nay lo ma chay choó chồng mà còn đi ngủ với trai được hay sao?
– Biết đâu thời buổi này mà con. Ai không vì nồi cơn manh áo của mình chứ.
– Như vậy chú Hưng không tới đây nữa hay sao hở mẹ?
– Chú ấy không tới thì mình phải làm cho chú ấy tới mới được chứ. Nếu bị con Tuyết cướp đi cái mối này, nhà mình lại đói khổ thôi.
Cả hai mẹ con cùng lặng thinh. Tiếng sóng biển ầm ì từ xa vọng lại làm Hai liên tưởng tới bàn tay Hưng ngày hôm đó. Nếu chàng mê Tuyết mà không trở lại đây nữa thì thật là buồn. Mà cũng có thể điều này xảy ra lắm. Bởi vì Hai đã nhìn thật rõ bộ ngực nõn nà của Tuyết căng lên trong bàn tay của Hưng trong khoang thuyền. Ngực nàng làm sao so sánh được với ngực Tuyết cơ chứ. Còn mẹ Hai, dù sao thì cũng sanh hai ba lần rồi. Hơn nữa, Hai còn lạ gì bộ ngực choắt cheo của mẹ. Có lớn hơn ngực nàng bao nhiêu đâu. Đàn bà chỉ có bấy nhiêu cho đàn ông say mê mà như vậy thì Hưng xa vào tay Tuyết là đương nhiên rồi. Làm sao mà giựt lại được nữa. Nghĩ thế, Hai buột miệng than:
– Khó lắm mẹ ơi.
– Tại sao?
– Con đã nhìn thấy thân thể cô Tuyết và những gì chú Hưng làm trong khoang thuyền rồi.
– Thì sao?
– Chú ấy mê cô Tuyết chứ còn sao nữa.
– Sao mày biết?
Mò mẫm nhau như vậy, còn gì mà không biết chứ.
– Nhưng chưa chắc gì con Tuyết đã biết chìu chú ấy đâu.
– Cô Tuyết để chú ấy muốn làm gì thì làm còn chìu cái gì nữa?
– Tại con chưa biết thôi.
– Thì mẹ nói con nghe đi.
– Chú Hưng có một yếu điểm.
– Yếu điểm là cái gì hở mẹ?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.