VN88 VN88

Rình trộm ba má quại nhau – Truyện 18

Qua lời chị Hai, tôi tưởng tượng nếu được ra nước ngoài, chác thích phải biết. Tôi không hiểu người ta còn “sáng chế’ ra bao nhiêu thứ dụng cụ để thỏa mãn lòng dâm của con người nữa. Tôi mong thời gian chóng qua, đến tuổi trưởng thành sẽ xin ba đi du học. Từ ngày biết mùi ân ái, chuyện học hành của tôi xuống dốc như xe không tháng, điệu này e cuối năm ở lại lớp mất thôi. Mà dốt nát quá thì làm sao du học? Một nỗi lo âu dấy lên trong lòng. Không được ra nước ngoài để phỉ chí, đời còn gì ý nghĩa? Quẩn quanh mãi trong cái ao tù chật hẹp này với một chị nhà quê, oan uổng biết chừng nào! Nhưng nỗi lo chỉ thoáng qua, thú vui xác thịt quyến rũ tôi mạnh hơn mớ bài vở khô nhạt của học đường. Vả, tôi cũng biết, với địa vị chức tước và tiền bạc thừa thãi của gia đình tôi, muốn gì lại không được? Tôi rành quá đám con cái bè bạn ba, đứa nào cũng ăn chơi tận tình, cũng học hành lèm nhèm ấm ớ, vậy mà vẫn phây phây ra nước ngoài khi đến tuổi động viên. Có then mua tiên cũng được. Trong một xã hội nát bấy như cái xã hội tôi đang sống, nghèo là một “trọng tội”, nghèo, dù thông minh tài cán ngất trời vẫn khó có cơ hội ngửa mặt với đời. Tôi mừng đã may mắn sinh trưởng trong một gia đình sung túc.

Một hôm chị Hai nói với tôi:
“Tú à, chị tắt kinh gần một tháng rồi, chắc có thai.”
Tôi hốt hoảng:
“Thiệt không?”
“Chị nói dối làm gì.”
“À . Tháng trước chị về thăm ảnh. Chắc nhịn lâu, ảnh trả bài tận tình quá nên dính chấu chứ gì.”
“Thôi đi, đừng có đổ vấy cho người. Không của Tú thì cũng của thầy, chứ ảnh làm ăn như con cù ìân, chị không thấy sướng, làm sao dính cho được.”
“Trời ạ! Chị dốt cũng vừa vừa thôi chớ! Cái vụ thụ thai có liên quan khỉ gì đến chuyện sướng với không sướng. Tú đọc sách, Tú biết, đàn bà khoảng giữa hai ìân có kinh, trứng rụng, để tinh trùng bắn vào là dính ngay. Ba thế nào không biết, chứ Tú, chị nhớ lại coi, có bao giờ chị cho Tú phọt vào trong đâu? Vừa sắp đến thiên đường là chị bắt rút ra ngay, vồ lấy nhét vào mồm nút ngon nút ngọt, một
giọt cũng chẳng phí. Không lẽ khí vô đàng miệng, chạy một lèo xuống tử cung?”
Chị Hai đấm thùm thụp lên ngực tôi, léo nhéo:
“Này, đừng có chưa gì đã chạy làng nghe chưa. Đây chẳng thèm ăn vạ đâu. Ư thì tui nút ngon nút ngọt… Nhưng đứa nào mê tơi quá, rút ra không nổi, để phọt vào tròng quá nửa rồi mới chịu rút ra? Cái mặt… đồ sở khanh !”

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.