VN88 VN88

Truyện Người Lớn – Gái Trọ Nổi Loạn Phần 1

Riêng bốn đứa tôi, Vĩnh, Cúc và Khang thì tụ lại chơi những trò mà người lớn ở nhà quê này không ai ngờ nổi. Cúc lớn hơn tôi một tuổi. Khang lớn hơn Vĩnh hai tuổi. Nhà bác Ba cách nhà tôi một hàng rào bông bụt. Bác Ba giàu, giàu lắm. Ruộng vuờn bác cò bay thẳng cánh vì bác làm quan tri huyện. Nhà bác lớn, hai tầng, sáu căn, lợp ngói. Tôi không hiểu bác cất lầu làm gì vì chỉ hai vợ chồng và chị Cúc, người ở trọ độc nhất. Cho nên một trong ba căn trên lầu đã trở thành cái tổ quỷ của chúng tôi.

Thứ Bảy, Chúa Nhật, anh Khang chị Cúc rủ tôi với Vĩnh qua nhà bác Ba, ra vười hái đủ thứ: mận, ổi, nhãn, cốc, xoài… Rồi lấy muối ớt, lên lầu, gọt ăn cho đã. Xong bày trò chơi “bác sĩ”. Không một người lớn nào để ý việc chúng tôi làm. Họ yên trí là chúng tôi còn quá nhỏ. Trong trò chơi Bác Sĩ thì anh Khang làm bác sĩ, chị Cúc làm mẹ. Tôi làm vợ, anh Vĩnh làm chồng. Có hôm thì thay đổi vai tuồng. Có thể Vĩnh làm bác sĩ, tôi làm mẹ, chị Cúc làm vợ, Khang làm chồng.

Chúng tôi yên trí chơi trên căn gác kín đáo, có hai lần cửa. Chẳng ai biết. Và, có thể, chẳng ai thèm biết. Khang lấy cái hộp bằng giấy, bỏ vào cây kéo, một ít bông gòn, một hộp phấn bộ, một chai thuốc đỏ. Đó là đồ nghề của “bác sĩ”. Mở đầu, Vĩnh (đóng vai chồng tôi) chạy lại ôm Cúc (đóng vai bà hàng xóm):
– Bác ơi, bác ơi! Vợ con (tôi đóng) nó đau cái gì không biết mà cứ ôm cái bụng lăn lóc, nằm khóc hoài.
Chị Cúc chạy lại giường sờ trán tôi, sờ bụng tôi:
– Con! Con đau sao vậy con? Bộ con có bầu hả?
Tôi nhăn nhó, đau đớn gật đầu, rồi bệu bạo:
– Không biết có phải không, con không biết, mà nó đau quá chừng bác ơi! Chắc con chịu không nổi…
Chị Cúc quay sang anh Vĩnh hỏi:
– Vợ mày hồi nào tới giờ có đau như vậy không?
Vĩnh giả vờ ngu ngơ:
– Dạ không. Hay để con chạy qua nhà bác sĩ Khang mời ổng qua khám bệnh cho vợ con.
Rồi Vĩnh vờ chạy ra khỏi cửa. Trong này chị Cúc “dỗ dành” tôi, khuyên tôi ráng chịu đau, bác sĩ sẽ tới ngay. Rồi Vĩnh dẫn anh Khang vào:
– Dạ thưa bác sĩ, vợ em nó đau bụng sao không biết mà cứ ôm cái bụng la oải trời luôn. Nhờ bác sĩ khám giùm coi. Em sợ nó đau quá, nó chết tội nghiệp.
Chị Cúc chen vô:
– Dạ, tốn mấy cũng được, nhờ bác sĩ lo giùm. Bị ba má nó không có ở nhà.
Khang khệ nệ giả giọng già:
– Bệnh đàn bà đối với tôi hổng có gì khó hết. Để tôi khám, tôi cho toa đi mua thuốc về uống là hết liền à! Đâu đưa tôi rờ coi.
Rồi “bác sĩ” Khang đưa tay lên ngực tôi, áp tay lên ngực tôi, vờ nghe một đỗi, xong ra lệnh:
– Cởi áo ra cho bác sĩ chuẩn mạch.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.