VN88 VN88

Kiếm khách đào hoa

Thẩm Sỹ Kiệt thản nhiên bước theo lão già ngoại tứ tuần họ Dư không chút sợ hãi, hắn dĩ nhiên đã dám vào tận hang sói để hái hoa thì cũng đã lường trước hết mọi sự việc xảy ra sau đó, việc này hắn biết mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

o O o

Thẩm Sỹ Kiệt theo lão già bước vào một gian phòng sáng rực được bày biện hết sức sang trọng. Nhìn qua, không một ai có thể nghĩ rằng trong một kĩ viện nhơ nhớp lại có một căn phòng trang nhã nhường ấy. Chính giữa phòng đặt một cái bàn lớn, trên đó có bày một bộ bát xúc xắc. Sỹ Kiệt ngồi theo Dư lão xuống hai chiếc ghế đặt đối diện nhau qua chiếc bàn tròn, hắn ngắm nhìn bộ xúc xắc trước mặt mỉm cười rồi cầm ly trà đưa lên miệng uống cạn.
– Cảm phiền Dư tiền bối thông cảm. Quả thật vãn bối khát đến khô hết cả cổ rồi. Đêm qua Ngân Hoa cô nương chuốc cho vãn bối quả là say không gượng dậy nổi. – Hắn giơ ngón tay lên tán thưởng – Hảo trà, thơm mát không sao tả nổi. Kĩ viện của tiền bối không những có rượu nồng gái non mà đến trà cũng là bậc thượng hạng khiến vãn bối muôn phần tán thưởng khâm phục.
Lão già nhếch mép nhìn Sỹ Kiệt, nụ cười của lão đầy ý khinh thị hắn.
– Ngươi không cần giờ trò mồm mép ra đây. Ta đã sống đủ lâu để học cách không quan tâm tới mấy cái câu rỗng tuếch kiểu đó rồi.
– Chết, vãn bối quên mất hồi trẻ chắc tiền bối còn là phường điêu ngôn ngoa ngoắt đàn bà hơn vãn bối nhiều. Quả thật là đắc tội, đắc tội. – Hắn vừa nói vừa nghiêm mặt trêu chọc điệu bộ rất bỡn cợt.
– Thôi, ta không muốn nói với ngươi thêm nữa. Ngươi biết ta mời ngươi vào đây là có dụng ý gì rồi. Ngươi gieo xúc xắ đi.
– Từ đầu vãn bối không hiểu tại sao vãn bối lai có vinh hạnh ngồi chung với Dư tiền bối, giờ mới biết tiền bối có nhã hứng chơi trò này với vãn bối. Tiếc là hôm nay vãn bối lại không có hứng thú, có lẽ bao nhiêu vận đỏ vãn bối đã mất hết đêm qua vào tay kĩ nữ của tiền bối rồi. Biết trước là thua thì vãn bối đâu còn muốn chơi nữa.
Lão già đưa cái bát đến trước mặt hắn.
– Ngươi không muốn gieo cũng không được.
– Vậy tiền bối bắt vãn bối lấy gì ra để đặt cược đây. Chắc tiền bối cũng biết vãn bối không có ngân lượng để đặt vào ván bạc này đâu.
– Ngươi yên tâm ta cũng không cần ngân lượng. Nếu ngươi thua, ta chỉ cần cái tánh mạng của ngươi thôi. Bằng ngược lại ta nghĩ ngươi sẽ có diễm phúc thưởng thức cô nương đẹp nhất của bổn kĩ.
– Đánh đổi cả tánh mạng để lấy một đêm bên hoa, như thế liệu có thiệt thòi với vãn bối quá không.
– Không chỉ một đêm mà nếu thắng, cô ta sẽ thuộc về sở hữu của ngươi. Ta nhắc lại, đó là cô nương xinh đẹp nhất ở đây, ta nghĩ có nhiều hán tử sẵn sàng đánh đổi tánh mạng để có được cô ta đó.
– Nếu vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh. Tài chọn lựa đàn bà thì vãn bối vẫn chưa xứng xách dép cho tiến bối. Một cô nương được tiền bối định giá như thế tất phải đáng đánh cược rồi.
Sỹ Kiệt xắn tay áo vươn ra nhưng hắn không chạm đến cái bát trước mặt. Hắn đập mạnh tay xuống mặt bàn rồi nhanh tay giở bát. Tất cả mọi người xung quanh kể cả lão già họ Dư đều vô cùng sửng sốt, chỉ có riêng hắn là vẫn điềm nhiên như thường.
– Vãn bối đã nói trước là vãn bối đã hết vận đỏ rồi mà. Giờ thì chắc chỉ có nước nộp cái đầu mình cho tiền bối thôi.
Ba con xúc xắc hắn gieo nằm chỏng chơ trong bát, có lẽ gieo để được số nút tệ đến thế cũng kío. Lão già nhìn hắn, vẻ ngạc nhiên bớt đi đôi chút thay vào đó là sự khâm phục, ánh mắt lão già tự dưng loé lên một niềm phấn khích.
– Tiểu tử khá lắm. Nhưng đừng quên ta vẫn còn có một cửa thua, chỉ cần còn một khả năng dù nhỏ ta vẫn sẽ gieo.
Lão giá cũng làm những động tác y hệt như hắn khi nãy, và khi giở bát ra thì ba con xúc xắc đều là mặt nhất, cái khả năng lão già thua lại xảy ra.
– Ngươi thấy rồi chứ – lão già tủm tỉm vuốt râu cười mãn nguyện.
– Hoá ra tiền bối rủ vãn bối chơi xúc xắc cốt để cố ý thua vãn bối thôi sao, quả khiến vãn bối bất ngờ.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.