VN88 VN88

Kiếm khách đào hoa

Theo bản năng mỗi khi hành lạc với đàn bà, hắn lòn tay vào giữa hai mông nàng, cặp đùi Sở Băng khẽ dang ra cho hắn. Sỹ Kiệt mò mẫm hai chiếc lỗ nhỏ xinh bên dưới của nàng, những ngón tay của hắn như muốn đi vào những con đường bí mật nơi kín đáo hạ thể của nàng. Sỹ Kiệt lại nghe thân thể mình động tình trở lại, sợ hãi, hắn hít mạnh vội vã mấy luồng chân khí, cố thanh trừng tạp niệm. Một lát khi nghe lòng yên tĩnh trở lại, Sỹ kiệt vôi rụt tay trở lại dần dần chìm vào trạng thái hư vô không còn biết gì xung quanh.

Sở Băng biết chàng đã tự bế các các giác quan ngủ say, cảm giác vừa ngượng ngập, vừa thẹn, vừa giận chàng không nhiệt thành chiếm hữu, nàng lăn ra xa người hắn nằm sát vào tường. Sự mệt mỏi khiến nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dần dần hai cơ thể say nồn lại dính sát vào nhau để trao cho nhau chút hơi ấm.
Sáng ra Sở Băng dậy trễ, mở mắt ra nàng thấy Sỹ Kiệt đang ngồi ngắm nhìn mình trong lúc ngủ, thân thể trần truồng của nàng được phủ tấm mền mỏng. Nàng thẹn đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn nàng
– Công tử, công tử làm vậy kì quá. Nô tỳ xấu xí đâu đáng để công tử ghé mắt.
– Nàng ngủ trông đáng yêu lắm đó, ta quả tình không nhìn ngắm không được. – Sỹ Kiệt tươi cười nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng lên của Sở Băng.
– Vậy..vậy sao đêm qua công tử không…không – giọng thanh thoát của Sở Băng lạc đi tủi hờn – Nô tỳ biết mình xấu xí nhơ nhớp không đang hầu hạ công tử.
– Không phải vậy, nàng quá trong trắng, chính ta mới không xứng đáng.
Sỹ Kiệt dang tay ôm lấy nàng vào lòng, chiếc mền tuột ra để lộ một phần toà thiên nhiên tuyệt mĩ. Sỹ Kiệt vuốt ve mái toc huyền, thủ thỉ
– Năm xưa sư hụ ta bắt ta phải thề nguyện cả đời không được đem lòng thương yêu bất kì một người con gái nào. Người bắt ta phải căm thù, đối với phụ nữ, chỉ được dâm mà không được yêu. Mấy năm qua ta luôn làm điều đó, vốn định lấy nàng về để hành hạ nhưng giờ ta biết nàng không phải là đối tượng để ta phát tiết mối hận của ta và của sư phụ.
Sỹ Kiệt trở nên tư lự, buồn bã.
– Giờ nàng mặc lại xiêm y rồi có thể trở về Mộng Hương Viện, chỉ cần coi như đêm qua là một giấc mộng chợt qua.
Hắn muốn giải thoát cho người con gái xinh đẹp này, Sỹ Kiệt biết với hắn, nàng ta hoàn toàn không có tương lai. hận thù mà đôi vai hắn phải gánh quá đỗi chồng chất, sát nghiếp mà hắn phải mang là không thể giải trừ. Ngờ đâu Sở Băng khẳng khái thỏ thẻ
– Nô tỳ vốn dĩ chỉ là một đồ vật của Mộng Hương Viện, nay đã thuộc về công tử rồi thi nô tỳ còn quay lại chốn đó làm gì. Thẩm công tử, chả lẽ người muốn nô tỳ phải ở cái chốn bùn nhơ đó sao.
– Ý ta không phải vậy, chỉ là…
Sở Băng ngắt lời hắn
– Nô tỳ nguyện theo công tử, chỉ cần người chấp thuận thì tiểu tỳ xin làm trâu ngựa phục dịch người cả đời, dù cực khổ cay đắng ra sao cũng không dám oán thán nửa lời.
Sỹ Kiệt thở dài
– Nếu nàng đã nói vậy thì ta cũng không thể làm khác được, vậy tạm thời nàng cứ theo ta, nhưng khi nào cảm thấy muốn ly khai thì đừng khiên cưỡng.
– Tạ ơn công tử chấp thuận. – Ánh mắt Sở băng chợt sáng bừng vui sướng, nàng khấu đầu với Sỹ Kiệt ngay trên giường, thân thể nàng lúc này hoàn toàn không có gì che đậy trước hắn lần này làm Sỹ Kiệt nóng mặt xấu hổ. Hắn vội xua tay
– Nàng đừng đa lễ như vậy, ta, ta….nàng mặc xiêm y vào đi, thế….,thế không tiện.
Thẩm Sỹ Kiệt vốn trước nay đã nhìn đàn bà con gái khoả thân không ít nhưng chưa bao giờ hắn thấy ngượng, con tim hắn chưa bao giờ đập loạn xạ như lúc này khi thấy Sở Băng trong tình cảnh này, vội kẽo cái mền lên che lấy thân thể nàng ta
– Nô tỳ đã thuộc về công tử thì tấm thân hèn mọn này cũng là sở hữu của người, còn gì ngại ngùng. Nhưng nếu công tử muốn thì nô tỳ sẽ được mặc lại xiêm y, xin công tử… – nàng cúi mặt, giọng nói nhỏ hẳn đi – xin công tử.. lánh tạm cho nô tỳ thay xiêm y khác, bộ xiêm y này đâu còn sạch sẽ nữa.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.