VN88 VN88

Phịch bà chị chồng đi công tác nâu ngày không được đụ

Chị ngồi

với ra cầm con chuột trên bàn máy tính, vân vê con lăn lách tách, lách tách… như cố níu kéo thời gian từng giây một, đôi khi tôi quên cảm giác là mình đang ở đâu, là mình ra sao, có lẽ cái ma lực vô hình nào đó đã thôi miên từ ý nghĩ đến cảm giác tôi. Thật tồi tệ và đáng thương….

* Em nghĩ sao về chị…

Tôi ầm ừ giây lát

* Ah…. ahhh….thì em nghĩ chị rất đáng yêu..
* Vậy ah, lâu lắm rồi mới có người nói vậy đó, chị nghĩ mình già rồi cơ.
* Già ? uh nhỉ, em thấy già rồi đó, nhưng già như chị thì nhiều anh vẫn ham lắm đó ?
* Em chẳng hạn ?
Tôi mắt trong mắt dẹt,
* Có lẽ có mà có lẽ không. Vì ham, em cũng chả biết nó là sao nữa.

Bỗng chị quay lại cầm tay tôi đặt lên ngực chị, nó đã trở nên trần trụi hơn bao giờ hết. Sự ái ngại trong tôi bỗng vỡ òa và chèn ép lên con tim đang rạo rực, nhưng tôi vẫn không thể không nhận ra ánh mắt chị đang nhìn về phía tôi như muốn mong mỏi điều gì đó, trên cánh tay, trên những gì thuộc về chị, giữa hay thế giới mà ở đó chưa một lần sự do thám được đặt chân lên,… còn xa lạ, còn bâng quơ còn e ngại….

* Sự ham muốn là thế đó em ah

Cánh tay chị vẫn không buông ra và không thôi ép tay tôi lên ngực chị, dù nó đang run rảy trong ý nghĩ bị đóng băng.

Chị ôm trầm lấy tôi, gì chặt hết sức bình sinh, ôm như chưa bao giờ được ôm, hơi ấm từ chị như đang làm mềm dần sự đông cứng nơi tôi, như bóp chết sự e dè & cánh tay của tạo hóa đã đeo lên mỗi người một chiếc mặt lạ dối gian, một chiếc mặc lạ vô hình đủ để che mắt những người mạnh mẽ nhất,

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.