VN88 VN88

Truyện Khiêu Dâm – Hồn Hoang

Lam lủi thủi vào trong chổ của mình, nàng gọi con nhỏ bạn nó vẫn khóc Lam nâng mặt nó lên, nhưng lần này Lam không cảm nhận được bàn tay của mình, mặt dù nàng cố gắng dùng sức đẩy nhỏ bạn mình, nó vẫn trơ trơ, hốt hoảng Lam múa máy la hét, chuyện gì vậy? Không ai thấy sự có mặt của mình sao? Thì ra mình đã chết! Nhận thức được điều này Lam hoảng sợ khóc la dữ dội, tiếng khóc của nàng chỉ có ông già giữ cửa lúc nãy nghe được ông nhìn Lam nói:
– Biết rồi phải không con? Bình tỉnh đi, ai cũng phải như vậy hết.
– Ông ơi, làm ơn giúp con đi, làm sao cho ba má con biết đây?
Nàng vừa khóc vừa nói, ông già lắc đầu thương hại.
– Được rồi, ta sẽ đưa con về nhà.
Ông già cầm tay nàng rồi nói:
– Bây giờ con nghĩ về cha mẹ của con đi, Lam nghĩ về gia đình mình, chỉ trong giây lát, nàng dã đứng trước cửa nhà, bên trong ba má đang ngồi nói chuyện với một trong những quản giáo của trại tạm giam, họ khóc lóc, Lam gọi họ cố cho họ biết nàng đã về, nhưng vô ích, nàng hét khản cổ mà chẳng ai nghe.lúc ấy nàng nghe tiếng của ông già bảo rằng:
– Thôi về đi con, mọi người trong nhà của con đều biết chuyện rồi, con đừng bi thương nữa.

Lam thật ngạc nhiên, không thấy ông già mà lại nghe tiếng nói, đã vậy, nàng đã trở về trại tạm giam, Lam nắm tay ông già lay lay:
– Tại sao con không được đi khỏi đây hở ông? Con đã chết rồi mà!
– Không được con ạ, con đang bị giam giữ ở đây, chờ khi nào có lịnh tha rồi con mới được ra.
– Khi nào con có lịnh tha hở ông?
– Chuyện đó ta không biết, nhiệm vụ của ta là canh giữ nơi đây, thôi con vào trong đi, cứ bình tĩnh, rồi con sẽ quen ngay.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.