VN88 VN88

Truyện Người Lớn – Gái Tìm Của Lạ Phần 1

Nó sung sướng như đã có bạn đồng đội. Cầm tay tôi:
– Nè, bữa nào tụi mình trao đổi “tù binh” một bữa nhen?

Nó nói đúng ý tôi, đúng ước ao của tôi. Tôi mặc đồ trở lại gốc mù u để cùng ăn trưa với chủ tôi và sau đó, là những trận đụ tàn bạo kéo dài đến xế chiều trên cái giường dã chiến.

Tôi vẫn rong chơi với ngày tháng vu vơ, với rẫy rừng buồn hiu hắt. Có vui thì cũng chỉ là những trận làm tình chí tử nơi bờ suối, triền rừng có cỏ cây làm chứng, có hoa bướm ngắm nhìn. Còn thì tôi vẫn bơ vơ hiu quạnh, vẫn rong rêu, ủ dột như mái đình xưa, hay ngôi cổ mộ.

Tôi như đói mà vẫn phải ăn cơm nguội từ ngày hôm qua để lại. Cứ phải nhai mãi những cụm rau già, củ bự mà chẳng có chất tươi. Bọn chúng tôi Sào, Đào Xiểm vẫn ngoái cổ nhìn, trông theo, tìm bất cho được những bóng hình khỏe mạnh, trẻ trung và tươi mát. Tôi muốn uống những giọt tinh sương của những ban mai mới lóe nắng. Tôi muốn hít đầy phổi những cơn gió trong mát từ biển khơi. Muốn thấy những tia cực tím rực lên t~ những chân trời mới, mà không có. Khói lửa bom đạn cuốn mất bọn họ. Và có phải đất trời sinh ra họ để vùi thây ở một hàng rào kẽm gai, ở chân một cổ thành, ở một vệ đường mòn trong rừng Trường Sơn, ở một giòng sông nơi biên giới? Không. Chắc chắn không. Vì nếu sinh nam nhi để chết những cái chết lãng xẹt như thếthì còn sinh ra những đứa con gái như tôi để làm gì. Nhất là những đứa con gái đa tình như tôi, như Sào. Bây giờ thì tôi với Sào đã 20. Tuổi bốc lửa.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.