VN88 VN88

Truyện Khiêu Dâm – Hồn Ma Theo Dâm Phụ Phần 1

Cúc để máy điện thoại xuống, vô phòng tắm lấy khăn lau mình cho khô rồi với chiếc áo ngủ mỏng choàng lên mình. Nàng đi ra, chung vô mền, cầm lại điện thoại.
– Dạ, em nghe đây.
– Em lau mình rồi à. Mặc quần áo vô không coi chừng lạnh đó.
– Em đã chung vô mền rồi. Anh đừng lo.

Lúc nãy, đưa em về, anh định ở lại chơi cho tởi khi em đi ngủ. Nhưng lại ngại nên thôi. Anh biết giờ này một mình em ở nhà vắng vẻ và cô đơn lắm phải không?
– Dạ, cũng vì thế mà em không ngủ được. Đây là đêm đâu tiên trong đời em ngủ một mình trong căn nhà rộng lớn như thế này. Em hy vọng vài đêm nữa sẽ quen đi thôi.
– Bây giờ cũng khuya lắm rồi. Em ngủ đi kẻo mệt.
Sáng mai khi thức dậy, gọi điện thoại cho anh, chúng mình đi ăn sáng nhé.
– Dạ, nhưng anh không đi làm sao?
– Anh đã giao công việc cho cô thơ ký lo ở văn phòng rồi. Khỏi phải vô đó thường xuyên nữa. Có chuyện gì cô ta gọi điện thoại cho anh thôi mà.
– Cô ấy biết anh ở đâu mà gọi?
– Em quên là anh có điện thoại cầm tay hay sao?
Tự nhiên Cúc mỉm cười vu vơ, nói:
– À há, em không nghĩ ra điều đó.
– Thôi, em đi ngủ đi kẻo mệt. Nhớ sáng mai gọi anh đi ăn sáng nhé.
– Dạ, anh cũng đi ngủ đi.
– Chúc em ngủ ngon. .’
– Cám ơn anh.

Cúc đặt máy điện thoại vào chỗ cũ. Nàng với tay tắt đèn, kéo mền lên cao hơn chút nữa rồi nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ. Nhưng càng cố gắng ngủ bao nhiêu, nàng càng thao thức bấy nhiêu. Tiếng đồng hồ tí tách, tiếng máy sưởi ù ù hàng ngày nàng có nghe thấy gì đâu. Bây giờ bỗng nhiên là những khó chịu không sao nhắm mắt được.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.