VN88 VN88

Xem Truyện 18 theo dõi cô giáo Hoan

Khi cô giáo về, thằng bé đưa câu chuyện ra kể công, cô buông vội mớ học cụ chạy bay vào bếp. Giở nồi cơm ra, cô kêu lên: sao mà nấu nhiều gạo thế này bao giờ ăn cho hết. Rồi cô lại hét: nước đổ như nấu cháo, cô phải vội giảm lửa để chắt bớt nước đi.

Cơm sôi sùng sục, cô bỏ vào thay áo, thằng bé bụng đánh lô tô, nín thở. Nó nghe ngóng xem cô làm gì ở trong buồng, chừng không nghe tiếng ngăn kéo tủ mở nó mới thở phào. Nó đâu nghĩ ra là buổi trưa cô thay áo lót làm gì cơ chứ.

Khi cô giáo ra lại, nó thấy mặc cảm tội lỗi đầy đầu. Cô lại nghĩ nó sợ bị cô rầy nên trấn an nó: cô đã dặn cháu trông nom nhà thôi, cháu có biết nấu ăn đâu mà tọc mạch làm. Từ từ cô sẽ chỉ dạy cho rồi muốn nấu hãy nấu. Đừng nổi lửa rủi ro xảy hỏa hoạn nguy hiểm. Xong cô cũng khen vuốt để nó không tự ái.

Thằng bé len lén nhìn cô, thấy khoảng ngực cô phập phồng dưới chiếc áo bà ba lụa, nó miên man nghĩ tầm phào. Nó đang nhẩm nhẩm xem kích cỡ vú cô lớn ra sao so với chiếc áo nịt nó đã ngậm mút lúc nãy, nhưng không sao đoán xác đáng nổi. Còn cô Hoan vô tình chẳng hiểu thằng bé nghĩ gì mà nhìn cô mãi nên hỏi thăm chừng: cháu đói bụng hả. Cậu bé được dịp gật đầu nhận đại.

Hai cô cháu ngồi vào bàn ăn, dọn dẹp để ra chậu và cô đi nghỉ. Thằng bé bây giờ mới hoàn hồn. Cô giáo dặn nếu cô có ngủ quên thì nhớ đánh thức cô khi chuông đồng hồ reo. Nó vâng dạ mau mắn.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.