VN88 VN88

Đọc truyện 16 chị chủ nhà

Mỗi lần nghe bà xã ca bài rỉ rả ghen tương, tôi muốn điên cái đầu, định cuốn gói bỏ đi. Tôi nghĩ bụng khi đó nếu gặp Bảy thì ả dơ hai tay đón mời cái rụp, thế mà vợ xài xể thì xài còn biểu tôi bỏ thì “ không, không “ là cái chắc. Tình đời cứ lăng nhăng, léo nhéo như thế nên mới gây bao rắc rối cho nhau.

Như bữa nay tôi đi mà lòng vẫn còn rầu thì lại nghe Bảy nheo nhéo: ủa, anh Tư, trốn đâu biệt dạng vậy. Cả mấy tuần kiếm anh muốn chết. Chắc là lại bị bả ngầy ngà nên bỏ rơi em phải hôn.

Tôi làm mặt sầu như đưa đám. Bảy xà nẹo kè tôi ngay và miệng tía lia biểu tôi: bỏ hết đi anh, buồn mà chi. Anh theo em về nhà em xóa hết âu lo cho anh nè. Tôi nghĩ đã chót thì phải chét, nên mặt giữ ngầu ngầu mà chưn thì bước theo Bảy cái rột.

Nói nào ngay, hai tuần lùng bùng cũng làm cho tôi thấy thiếu. Mà thiếu gì chớ thiếu chuyện ăn nằm thì lòng bứt rứt khó coi. Tuy nhiên, dù sao cũng phải ké né chút ít, bởi “ tường có nách, vách có tai “, lỡ có ai thấy rồi thọt thẹt đi mét với bà xã là chết một nước.

Cho nên, tôi dặn dò Bảy về trước chờ và tôi vội vã chia tay ngay. Tôi đi lòng vòng một đỗi và sau đó thì cứ hướng chỗ Bảy ở mà bò vào. Chả cần bấm chuông hay gõ cửa đã thấy Bảy ùa ra đón liền. Bảy cũng cẩn thận nên cho chị giúp việc lánh đi để tụi này tự do phóng túng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.