VN88 VN88

Đọc truyện 16 chị chủ nhà

Tôi gác hai giò mụ lên vai, mụ Bảy gồng người làm đau oằn vai tôi. Trời ơi, thân hình mụ bày trọn đủ cả lườn, hông và ngực. Tôi còn thấy rõ từng hơi thở lên xuống của mụ và cặp vú lao chao lắc lư như hai miếng đập ruồi khua loạn xạ. Tôi bợ hông mụ Bảy mà đụ ùm ùm.

Tôi mượn dịp này nhắn nhủ mụ Bảy: bữa nay anh đụ em rồi thì em ra về. Tiền phố vợ anh có để lại nhưng em đừng cầm, bởi em mà cầm là vợ anh nghi ngay. Để chiều bả dìa, anh nói là em không tới. Mai em ráng tới sớm nhận tiền, rồi đợi khi bả đi làm lại ghé sau, anh chờ nghen.

Mụ Bảy đang được bơm đã đời nên ngỏ ý tặng tháng tiền phố tháng này không nhận. Tôi xua ngay cái ý tốt của mụ vì dấu đầu lòi đuôi chỉ có nước lộ hết. Vả lại, tôi cũng mong là chuyện gì cứ giữ sòng phẳng như trước giờ thì chuyện ăn vụng của tôi mới bền lâu được.

Phương chi giờ có thêm mụ Bảy thì vợ tôi cũng đỡ bị tôi phá quẩn chưn. Để bả có giờ nghỉ ngơi, chớ tối nào đi làm về mệt bức hơi, lại lo nấu nướng bữa ăn, rồi khuya lại bị tôi rọ rẹ thì còn sức đâu chịu mãi. Tôi định từ nay mỗi tuần chỉ rờ mó bả một hai lần thôi, còn dành sức để dượt với mụ Bảy. Mụ cũng đỡ nứng mà tôi cũng có chỗ vô ra chút chút.

Với ý nghĩ đó, tôi bỗng nở một nụ cười lửng lơ.

Chuyện tào lao xích bộp làm cho tôi chia trí ngang, nên trận đấu vật đang cơn hứng thú bỗng ỉu xìu như tảng bánh ướt bỏ quên trong tủ lạnh mấy ngày, giờ nhớ lấy ra thì đã sượng teo lại hết. Mụ Bảy nhận ra ngay tình trạng thiểu não này, nên láu táu hỏi hớt tôi: Sao dậy, sao khi không rồi mềm xèo đi, cha nội.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.