VN88 VN88

Đọc truyện 16 chị chủ nhà

Cuối cùng tôi phải tự đánh lừa tôi. Chẳng qua tôi có si mê Bảy là vì nàng có những thứ mà ít người nữ khác có. Bởi vậy nên chính Bảy có tội chớ hổng phải tôi. Nói vậy, có phải là tôi đã chấp nhận diễn tiến giấc mơ hồi hôm chăng. Xin chư vị đứng ngoài sáng suốt hãy giúp tôi một ý kiến coi nào.

Buổi sáng tôi bỗng thấy buồn kinh khủng. Nhà chẳng còn ai thì cái sự nghĩ vẩn vơ càng loang rộng ra nhiều. Hình ảnh Bảy lúc nào cũng chập chờn, ám ảnh tôi. Tôi lo, rất lo cho Bảy, lầm thầm cầu mong sao Bảy sớm tìm được một nguồn tình khả dĩ an vui, để khỏi vướng chân vào khổ hạnh khi bị các bà bắt được Bảy ti toe cướp chồng họ.

Cái đầu tôi nặng vô cùng. Mắt cay sè vì thiếu ngủ. Miệng khô, cổ đắng, tay chưn rã rời, không thiết ra đường làm việc chi nữa. Tôi cũng không buồn ngồi dậy, cứ ươn lười nằm ngốn ngấu thời gian qua.

Chợt có tiếng cửa rụt rè mở, chưa gì thì đã nghe cót két tiếng chưn bước lên thang. Tôi thất vọng khi biết oan khiên lại đã tới. Bảy dạo này chẳng cần hẹn hò, chẳng cần nhóng tiếng “ anh Tư ơi, anh Tư hỡi “ nữa mà cứ tự nhiên đến, tự nhiên đi, coi như đã thành người nhà.

Thời biểu, sinh hoạt trong gia đình tôi Bảy thuộc nằm lòng nên nàng ung dung đến chẳng sợ ai hay ai biết. Bảy sà xuống chụp lấy tôi ngay, tôi thở ra ảo não. Tôi vội đỡ thân hình Bảy mà cất lời khuyên: em về đi, bữa nay anh không khỏe, anh cần nghỉ ngơi. Bảy mặc kệ, không nghe, cứ ì ra đó.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.