VN88 VN88

Người gác nghĩa địa

Nghe hỏi Thu chới với, nước mắt tràn ra, cổ họng nghẹn lại, đắng ngắt. Nàng phải nói cái gì bây giờ.

Thằng Tâm bi bắt rồi hay sao, nàng thấy tội nghiệp cho thằng bồ nhỏ eủa mình quá. Quả thực Tâm có biết gì về vụ này đâu. Từ sáng tới giờ, Thu dã cố hồi tưởng lại những gì xảy ra, nàng vẫn ngỡ đó chĩ là cơn ác mộng. Nhưng chất nước nhờn trong mình nàng chảy ra còn đọng lại ở đũng quần thì giải thích sao đây. Lúc sáng khi thức dậy, nàng ra sân sau chỗ ngôi mộ như trong tiềm thức ghi lại. Gặp chồng nằm chết ở đó, nàng tri hô lên, cảnh sát tới và nàng bị bắt nhết ngay, ehưa kịp thay quần áo gì cả. Những dấu tích trên thân thể nàng và quần áo đã chứng tỏ sự việc đêm qua đã xảy ra là sự thực Nhưng nàng không hiểu tại sao lại thức dậy trên giường Bây giờ có khai ra hết, chưa ehắc gì ai tin nàng. Nhất là Tâm lại bị bắt rồi. án mạng do ai là th’ủ phạm đây? Làm sao ăn nói bây giờ?
Bỗng tiếng Song lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn:
– Cô tưởng tụi tôi ngây thơ đến độ ấy hay sao? Những vết đốm này ở tuổi tôi và cô có ai không biết. Cô không tin phải không? Được rồi, tôi sẽ làm cho cô tin. Bây giờ cô cởi cái quần đó ra.
Thu hơi lưỡng lự. Song gầm lên ngay:
– Cởi ra?
Thu hoảng hốt tụt nhanh chiếc quần ra. Nàng co hai chân lại để kéo chiếc quần tuột hẳn ra ngoài. Da thịt trắng muốt và ehắc nich lồ lộ dưới ánh đèn. Thu ngồi khép hai chân lại, che dấu bộ phận kín đáo nhất của người đàn bà. Đến bây giờ Thu cũng không hiểu tại sao mình không eó mặc một mảnh quần áo lót nào. Chiếc quần dài Thu vừa cởi ra cũng là chiếc quần duy nhất nàng mặc. Thu suy nghĩ từ sáng tới giờ, nàng vẫn quen mặc đủ quần áo lót đi ngử. Thế mà hôm nay quần áo lót đâu hết?
– Bây giờ cô vạch cái đũng quần ra ngửi xem cái mùi đó là mùi gì thì biết ngay những dấu loang lổ đó tại sao mà có.
Thu đưa đũng quần lên ngửi. Nàng chỉ làm lấy lệ. Thu còn lạ gì nó là cái gì nữa.
– Đây cô xem!
Vừa nói Song vừa kéo chiếc áo duy nhất của Thu xuống hết vai, phơi trần bộ ngực ra. Thu cúi xuống nhìn thân thể mình.
– Những vết cào cấu này cô giải thích ra sao với tôi?
Song lại cười khì châm biếm:
– ấy, ấy cô đừng nói có một eon ma nó hãm hiếp
cô, rồi giết chồng cô nhé.
Thu rùng mình, tự nhiên nàng nghĩ đến việc đêm qua nàng ngủ với ma là sự thực. Chứng tích rành rành, còn nghi ngờ gì nữa. Nhất định là sự thực chứ không phải
mơ hồ nữa. Thu nhỏ nhẹ:
– Em xin khai thực.
Song mừng rỡ:
– ít nhất cô phải để tôi nghe được một câu như thế.
Vậy hy vọng đây là lần cuối eùng, vì tôi không muốn mất thì giờ nữa.
– Dạ nhất định em xin khai thực.
Vừa nói Thu vừa eởi luôn chiếc áo ra trước sự ngạc nhiên của Song. Nàng quay lưng lại nói:
– Thầy coi có phải đây là vết chém bằng sống dao, con dao đâm vào ngưc chồng em.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.