VN88 VN88

Gái gọi tuổi mười năm

Em tự động lại khóa trái cánh cửa. Em làm vậy bởi vì, tại sao tự nhiên thầy Báu lại sợ ai đến bất thình lình? Học trò đến kỉnh quà cho thầy là thường. Sao lại phải sợ? Khóa xong cánh cửa, em đứng xoáy mặt lại phía thầy, nhìn trân trối. Hình như thầy cố tình xê dịch, đứng sau cái lưng ghế để che cái gì, bí mật lắmt Em mặc kệ, hỏi thầy:
– Thầy cho em mượn một cái áo sơ mi thay – Mặc áo dài em không dám ngồi, sợ nhăn – Khi em về, mẹ sẽ nghi…

Thầy vội vã đến mở tủ, sơ ý cho em thấy vật thầy muốn che sau lưng ghế chính là khúc dương vật đang chòi lên, đội một đống trong quần. Lấy áo xong, thầy cầm đến đưa em chỉ bằng một tay – Tay kia đè “thằng nhỏ” xuống. Rồi thầy trở lại đứng sau ghế. Em tự nhiên, và cố ý cổi chiếc áo dài bông vắt qua thành ghế, để lộ bộ ngực nhỏ, có bọc xú chiêng ra trong khoảng khắc, cho thầy nhìn thấy. Thầy đứng chết trân như Từ Hải chết trên thành. Đôi mắt thầy dại khờ, rồi giật mình,
khi em hỏi:
– Thầy thầy có dư cái quần ngủ nào không, cho em mượn luôn?
Em chơi ác, hỏi câu đó bởi biết, làm sao thầy có đến hai bộ đồ ngủ – Em nằng nặc đòi phải có cái quần ngủ để thay. Thầy nói nhỏ:
– Anh, ủa quên, thầy chỉ có cái này đang mặc. Nhưng nếu em muốn, thầy vẫn cổi ra cho Uyển mượn.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.