VN88 VN88

Gái gọi tuổi mười năm

Hôm đó, sau giờ học, thầy lái Honda ra cầu Hang chờ tại một quán bán nước dửa – Hai mươi phút sau, Đào đi đến – Thầy bước ra chào, rồi mời Đào vào uống nước. Thầy Trung táo bạo như thế bởi vì trong lớp, một đôi khi thầy thấy Đào có nhìn trộm thầy. Đôi mắt đó có cái gì khác thường, là lạ – Rồi thầy cũng cố tình nhìn đáp lại mấy ìân – Cô bé mặt hồng, bẻng lẻng nhìn chổ khác. Tử hôm đó, trên bàn thầy, sáng nào cũng có một quả đào do thầy mang tới.

“Ngôn ngữ” đó thầy dùng để nói cho Đào biết, là thầy đã yêu em. Đôi khi trong giờ giảng bài, thầy cầm quả Đào, chốc chốc lại đưa lên mũi ngửi như hôn, mà mắt thì phóng tới nhìn cô bé. Đào hiểu là mình được thầy Trung đặc biệt chú ý, bởi vì người được thầy gọi lên trả bài nhiều nhất là em. Hôm nay Thầy chận em, mời vào uống nước dừa, chắc phải có cớ sự Đào lẳng lơ, nâng ly, ngậm ống hút, mà mắt nhìn thầy Trung không chớp, để uống liền mấy ngụm nước dửa mát lạnh.
– Em đi bộ về nhà chắc mất cả tiếng? Thầy hỏi Đào.
– Dạ – Trời mưa, đường trơn, thì có thể hơn.
– Để mỗi sáng thầy đến chở em đi học. Rồi chìêu chở về, có được không? Chớ em đi vậy, tội nghiệp quá!
– Dạ thôi, em lội bộ cũng đã quen. Phìên thầy như vậy… lỡ có ai họ… thấy – Rồi thầy mang tiếng với cô ở nhà…
– A, a, không? Thầy độc thân…
Thầy giáo mà độc thân? Làm sao em dám tin?
– Không tin để thầy chở em về nà cho biết!!!

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.