VN88 VN88

Gái gọi tuổi mười năm

Đào kéo cái chăn xuống một tỵ, cho lòi hai trái vú ra, nói:
– Mà cũng có lẽ… đêm nào… em cũng bóp nó chăng?
– Em tự bóp, Trung hỏi. Tại sao phải tự bóp vú mình?
– Trời đất sinh vậy mà. Gái ở đây bằng tuổi em, đứa nào nhà nghèo không đi học được là… đã có chồng, có con. Bạn trang lứa của em thiếu gì Không biết anh có hiểu gái 13 vật trâu cũng chết? Họ nói vậy là, gái tuổi em, nó thèm… thèm ba cái chuyện vợ chồng kinh khủng. Em còn trinh tới bây giờ cũng nhờ nghe lởi mẹ dạy.
Nhưng bữa nay, em chắc chắn phải cho anh, dù anh có không thương em thiệt tình…
– Tại sao?
– Tại em… yêu anh lâu lắm rồi, tử năm Đệ Thất lận, Mỗi đêm, nằm nghĩ đến anh, là thân thể em ngứa ngáy khó chịu. Hai cái ngực, rồi phần ở dưới – Làm như có kiến bò vô cửa mình. Chịu không nổi. Bao nhiêu ìân em định viết thư gửi anh, thú thật hết lòng mình… mà không dám…

Lời tỏ tình mộc mạc chân thật của Đào làm thầy Trung xốn xang cõi lòng. Thây cúi xuống ngậm một đầu vú nút mạnh. Một tay thầy bóp vú kia cho đã cái thèm tử những ìân nhìn trộm Đào trong lớp…

Con cặc chàng cứng ngắt, đang cà mạnh vào bắp vế em bé. Còn đầu gối Trung thì đang chà sát bộ lông lồn dày rậm, đen thui của Đào. Cô bé cứ hẩy đít, đòi hỏi kịch liệt, mà không bạo mồm bạo miệng như Uyển ở Sàigòn. Em cứ nằm ứ ứ nhẹ nhẹ, nhưng nước lồn đã ứa ra ướt nhẹt cửa mình, cho đến khi bàn tay Trung xuống thám hiểm.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.