VN88 VN88

Gái gọi tuổi mười năm

Em từ lớp học, qua khung cửa chính, vừa nói chuyện thao thao với con bạn, vừa canh chửng xem thầy có liếc lại phía mình, nhất là móc túi lấy ra tờ giấy nhỏ của em viết: “Thưa thầy, đêm qua em ngủ có vài tiếng – Em vô tình trở mình, ôm chị Khang, mà tìêm thức thì thấy là thầy nằm đó Nếu tiếp tục thế này, có lẽ, một khoảnh khắc nào đó, em sẽ thành cái xác người biết đi, biết yêu Yêu ai thầy có biết không???

Bây giờ những lá thư ngắn củn như thế gửi đi từ em, hoặc tử thầy, đã trở thành vô nghĩa. Nó như như những phiến gỗ nối nhau làm chiếc cầu cho em và Báu đang trần truồng vào sáng 29 Tết, trong khuôn phòng rộng bằng phòng ngủ của em. Em ôm khúc gân bú không mỏi miệng. Quỳ không đau gối. Có lẽ nhờ tiếng rên thê thiết của Thầy Báu nối liền nhau:
– Có lẽ nào con va vào mối tình nghiệt ngã thế này hả Trời Phật. Người yêu con, nếu con dám gọi là thế, đang thắt thòng lọng vào đời con. Chạy trốn cũng không được. Tử nang cũng không xong. V con đã đồng lõa. Gật đầu – Vào cuộc chơi. Xin ơn trên vì thương con là một nhạc sỹ lãng mạn, yêu một gái 12 lãng mạn, mà che hết cho con mọi tai ương!!!

Chắc chàng cũng không ngờ 12 tuổi mà em biết dùng miệng làm tứ chi chàng bủn rủn, rung bầng bậc. Em biết bú tử bao giở? Có kẻ nào khác, trước chàng không? Và em đã vào tình dục từ bao lâu, mà em trưởng thành như gái đã có chống?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.