VN88 VN88

Gái gọi tuổi mười năm

Cái mưa buồn thê thiết như chìêu nay – Mưa xuống là lũ ểnh ương đồng thanh tấu lên bài nhạc như than khóc. Ruộng lúa, bờ tre, con kinh, mù như sương tỏa.

Thấy tóc Đào còn ướt đẵm – Người đào rung cằm cặp vì gió thổi, Trung thương quá, tiến đến ôm chầm cô bé mà chàng quên rằng áo quần chàng cũng ướt sủng. Đào nhắc khéo:
– Biểu người ta thay đồ, còn anh thì… Vậy em thay làm chi?
– Ý anh quên. Xin lỗi – Để anh đi thay…
Trung dợm đi, Đào nắm tay kéo lại, dậm chân, nhỏng nhẻo.
– Anh mắc cỡ hả? Nhìn em coi? Vậy là anh không thương em.

Lần đầu tiên, thầy giáo Trung thoát y trước mặt một cô gái học trò. Chàng thấy mình dị hợm, lố bịch – Nhưng nhìn tửng phần da thlt hấp dẫn của Đào, chàng mạnh dạng cổi hết – Lúc đó chàng mới hiểu tại sao Đào rung cằm cập. Chàng đến đóng ập hai cửa sổ – Căn phòng ấm áp, và tối hơn. Chàng dìêu bé Đào lại giường, cả hai nằm xuống, đắp chăn ôm nhau, và tự nhiên như vợ chồng mới cưới.

Trung trở mình, trồi lên, lấy khăn lau tóc cho cô bé, rồi ngắm nhìn nhan sắc mặn mà của hoa nhà quê.
– Tại sao anh yêu em? Đào trìêu mến hỏi thầy Trung.
– Tại mỗi thứ một tý. Nhưng nổi bật nhất phải nói là thân hình nở nang của em – Sao 13 tuổi mà…
– … mà nở như người lớn chớ gì? Ai cũng hỏi, mà em không biết trả lời làm sao. Có lẽ em giống má em?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.