VN88 VN88

Xem truyện tranh nhật bản 18+ hoc sinh phịch nhau cực hấp dẫn

Có tiếng gõ cửa phòng nhè nhẹ. Âm thanh lăng tăng dội vào trong. Ngọc giật mình, nàng hướng mắt về nơi chốt cửa. Hình như có nglrời dùng hai ngón tay nhịp vào gỗ nên nghe rất đều, có phần êm dịu. Ngọc vẫn chưa chịu lên tiếng. Trong nhà, ngoài mẹ con Ngọc đang share phòng với thầy Phú Sĩ, không còn ai khác. Ngọc chắc thầy muốn gọi nàng nói một điều gì đó. Có tiếng nói lọt qua khe cửa từ ngoài tông vào:
– Ngọc, Ngọc, em thức chưa?
Rõ ràng tiếng của thầy, giọng thầy hơi “đớt” cũng êm ả như lúc thầy hát.
– Có gì đó thầy, chờ Ngọc một chút!
Ngọc khoác chiếc áo “di cư” lên người, chiếc áo này rất dầy. Khi nàng tới phi trường San Francisco, hồi ở đảo mới qua, người ta phát cho mấy người tỵ nạn mỗi người một cái, gọi là quà tặng đầu tiên của hội Thiện nguyện dành cho người mới tới. Ai cũng có một cái áo giống như vậy. Bạn bè Ngọc gọi đùa là áo “di cư”. Bởi mặc nó vào, người ta biết ngay là dân mới tới. Nhìêu người qua cùng lượt với Ngọc chắc đã vứt bỏ chiếc áo “dầy cui” này rồi. Riêng Ngọc, nàng cứ giữ nó làm kỷ niệm. Chiếc áo “di cư” có khả năng làm người ta ấm trong bất cứ hoàn cảnh lạnh lùng nào. Ngọc khoái nó ở chỗ đó.
Ngọc mở cửa. Thầv Phú Sĩ nhoẻn miệng cười:
– “Hai” Ngọc.
Ngọc gật đầu đáp lễ.
– Sao, đêm qua ngủ được không?
Cam ơn thầy, dễ chịu lắm.
– Ở đây vắng vẻ tich mịch, ai cũng thích hết. Thầy ít cho ai share, thấy Ngọc mẹ goá con côi, thầy tội, mới cho ở đó.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.